top of page

TẢN MẠN BUÔNG VÀ ĐƯỢC


Tôi đang ở Nhà Gỗ - quán cafe quen thuộc ven hồ Văn Quán, đắm mình trong cái nắng đượm ngọt ngào giữa không khí những ngày đông cuối cùng của Hà Nội. Một buổi sáng thảnh thơi, tôi nghĩ vậy, đôi lúc tôi phải tự nhắc mình rằng rồi tất cả những điều đẹp đẽ này cũng sẽ qua, và biết đâu trong những ngày tháng phía trước, những khoảnh khắc này sẽ trở thành một thứ xa xỉ, nên việc của tôi không gì khác là tận hưởng những thanh âm của nhịp sống đang chảy trôi một cách trọn vẹn nhất. Lâu rồi tôi không viết, không phải là tôi không có cái gì để viết, nhưng tôi nhận ra rằng con người con chữ trong tôi luôn đòi hỏi một khoảng không gian và thời gian đủ rộng và thoải mái để nó được đi ra ngoài mà không bị cản trở bởi những hối hả của task list cùng những tiếng xao động của bên ngoài.


Hà Nội mùa này thật đẹp, cây bắt đầu đang thay lá, sau mấy ngày mưa phùn dầm dề mấy chồi lá non đã nhú, bầu trời đan xen giữa màu xám xịt lạnh ngắt với màu xanh nhẹ báo hiệu mùa hè sắp về . Bờ hồ có mấy người đang câu cá, mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu, mấy cành hoa giấy rung rinh trong gió như điệu bộ của một cụ lão đi hết cả cuộc đời giờ ngồi thảnh thơi ngắm nhìn dòng chảy thế thời, cuộc vật lộn của thế giới loài người và mỉm cười. Ly cà phê caramel ngọt đượm và thơm lừng ấm nóng, nó làm tôi nhớ đến hương vị những chiếc kẹo cà phê đầu đời được bà ngoại cho như một món quà quý trong những ngày 200 đồng ăn quà vặt thật sự là một kho báu đối với tụi nhỏ. Tiếng nhạc ngân nga giai điệu bài hát của Cá Hồi Hoang, Dalab, Ngọt - có cái gì đó bất cần, ngẫm và phiêu cùng âm nhạc. Chẳng hiểu sao càng ngày tôi càng có xu hướng thích kể lan man về cái gì đó, thường là theo kiểu miêu tả, tôi bắt đầu thích dành thời gian nhiều hơn nhìn ngắm mọi thứ, quan sát sự sống trong đó, vậy nên mặc dù ở Hà Nội đã 6 năm rồi nhưng đến năm nay tôi mới cảm nhận từng bước chuyển giao mùa rõ đến như vậy.



3 Tháng từ ngày tôi từ Sài Gòn về Hà Nội, trong tâm thế bất định, khi mọi điểm tựa của mình đều biến mất, tiền mất, tình tan, không công việc, không nhà ở, không gì cả... Tôi bị đẩy vào thế bắt buộc phải học bài học ở lại với mình, nhưng thật kì lạ tại thời điểm đó, tôi lại cảm thấy rõ ràng hơn bao giờ hết tôi biết tôi cần gì và muốn gì, tôi cảm thấy "ổn" với chính mình, cảm giác tôi luôn đi tìm kiếm trong suốt nửa cuối những năm tháng tuổi 24 của mình. Hôm trước ngồi cafe với anh bạn - một nhà làm phim, với anh ấy, mọi diễn biến của cuộc đời này đều có thể đưa vào khung cảnh của một bộ phim nào đó. Dòng chảy cảm hứng của anh ấy dường như vẫn đang tuôn chảy rất mãnh liệt dưới tầng ý thức bình thường của một con người, chỉ chờ một ngày "đủ" để nó được đem ra ngoài cho thế giới thấy vẻ đẹp lấp lánh của nó. Là một người ngoại lai, tôi chẳng thể tưởng tượng để một bộ phim được làm ra sẽ phức tạp và cầu kì đến như thế nào, nhưng tôi tin rằng mỗi bộ phim đã ở sẵn tại vị trí nó cần được nhào nặn, mỗi bộ phim đều có một process riêng của nó, và người nghệ sĩ chỉ chờ đến đúng thời điểm để cho nó được ra ngoài ánh sáng.


Quay lại với câu chuyện chính, hôm đó tôi có hỏi anh về điều gì anh đã "Bỏ" và điều gì anh đã "Được" trong suốt hành trình trưởng thành học làm người lớn của mình. Câu trả lời của anh làm tôi rất ấn tượng. Thường thì mọi người sẽ luôn nói rằng, họ sẽ bỏ một thói quen xấu, một khuôn mẫu cũ trong tâm thức của họ, những điều không còn phục vụ cho cuộc sống hiện tại của họ nữa . Nhưng anh nói rằng trong hành trình đó anh đã chọn Buông bỏ "những kỉ niệm đẹp, một phần kí ức của mình", đó thực sự là một sự lựa chọn chẳng dễ dàng gì. Vì nó quá đẹp nên thật khó buông, nên mình cứ giữ nó hoài, cầm nó mãi, giữ nó chặt hơn vì sợ mất, nhưng càng tập trung cho việc cầm giữ nó mình cũng đang đồng thời bỏ lỡ rất nhiều những điều hay ho khác ở hiện tại, mà biết đâu được nó còn đẹp hơn như thế, nhưng mình có sẵn sàng mở lòng để đón nhận không ? Cùng lúc với "Bỏ" mình cũng sẽ thu nhặt được điều gì đó, và cái đạt được đó theo lời của anh là "Những trải nghiệm mới, những cánh cửa mới" mở ra. Đôi lúc để bước sang được trạng thái này mình cần sự can đảm, niềm tin vào một điều gì đó tốt đẹp hơn đang chờ mình, và cho dù nó có tốt đẹp hay không đi nữa, thì mình cũng chẳng thể kiểm soát được

thế thời, mình chỉ có thể đón nhận, nó còn xảy ra tức nó là thứ cần cho mình, cho bài học mình cần học.


2 điều này đi vào trong tâm trí tôi suốt mấy ngày sau đó, tôi thiền, viết và tự hỏi mình đã sẵn sàng đóng lại chapter này chưa, đóng lại những bài học, những điều đẹp đẽ, những kỉ niệm ở nơi đây, đóng lại khoảng thời gian ở Hà Nội, đóng lại những thứ vốn đã rất quen thuộc với mình. Và tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng, mặc dù đôi lúc cái sự sẵn sàng đó chuyển dịch một cách rất chậm rãi như cái cách tôi nhấm nháp mọi trải nghiệm tôi đi qua trong hành trình về với mình. Tôi chia tay anh, rời xa Hà Nội, đi qua những kỉ niệm đẹp về một thời tuổi trẻ của mình, không phải vì tôi muốn chạy trốn, mà vì tôi cảm thấy mình cần phải dời đi, như đoạn nhạc cần phải dừng lại ở nốt nhạc đó, tôi yêu họ, yêu Hà Nội, mọi thứ đến lúc cần đóng lại như một bộ phim cần đến hồi kết, để cảm hứng về một bộ phim mới được mở ra. Cảm ơn quãng thời gian này, những con người tôi gặp, những câu chuyện tôi nghe, mọi thứ đều thật đẹp, thật đáng để biết ơn. Đôi lúc tôi thấy buồn cười về cái kiểu viết văn của mình, thật lộn xộn và lủng củng, cơ mà kệ đi, tôi chọn viết cho bản thân những ngày này, dù tôi biết tôi hoàn toàn có thể viết có mạch và logic hơn cho người khác đọc, tôi chọn được là bản thân mình một cách chân thật nhất, và chào đón những người đến với cuộc sống của tôi chấp nhận tôi như tôi là vốn thế, cho đỡ shock vì những vọng tưởng của họ về tôi :))


https://www.youtube.com/watch?v=FAgYTA8xUVc&list=RDMMk1E1O9GW8ic&index=2


The Simple Lover <3


Comentários


117608115_4594809090559527_5606019229733

Cảm ơn bạn đã ghé thăm góc nhỏ của mình !

Mình là Phương Phoebe, đây là nơi mình ghi lại hành trình trưởng thành của mình, những điều mình học được trong sách, công việc và cuộc sống.

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • YouTube

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

© 2020 by The Simple Lover

bottom of page