SỐNG NHƯ NHỮNG CÁI CÂY
- The Simple Lover
- Mar 23, 2021
- 4 min read

Ảnh: Unsplash
Nếu hỏi điều gì đã giúp cuộc sống của mình "calm" lại hơn, nhẹ nhàng và bình yên hơn ? Mình sẽ không ngại ngần mà trả lời rằng "Thiên nhiên". Chính thiên nhiên đã giúp mình nhận ra những bài học quan trọng trong giai đoạn này, thức tỉnh và xoa dịu mình bằng chính vẻ đẹp bình lặng và không phô trương của nó.
Trong khoảng thời gian sống 1 mình, mình dành phần lớn thời gian của mình đi bộ ở ngoài trời và ngắm cây, ngắm bầu trời. Mình thích cách sống của những cái cây, vững vàng, chắc chắn, là mình, vươn cao và hòa hợp. Thiên nhiên nói chung và những cái cây nói riêng luôn ở đó, như người tình kiên nhẫn và bao dung với mình dù rằng mình có bội bạc với nó đến đâu đi nữa, chúng vẫn ở đó và đợi mình quay trở lại khi mình bị lạc đường chạy theo những danh vọng, lo toan của cuộc sống, những cái cây không bao giờ kì vọng mình phải khác đi, phải thay đổi, phải đẩy nhanh quá trình phát triển bản thân lên. Chúng cứ lặng im ở đó bình tâm quan sát những điều đang xảy ra, không phô trương, không giáo điều, mỗi ngày một chút sống tốt và xanh tươi với cuộc sống của mình, là chỗ dựa chờ mình trở về.
Đôi lúc mình nhìn lên và tự hỏi nếu trong cuộc sống này, mỗi người sống đúng với bản năng của mình, với những nét riêng, món quà mình được trời ban như cách cây sồi lớn lên với chu trình của nó, cây táo trưởng thành với những trái táo chín mọng và không gato rằng mình phải khác đi để giống cây sồi thì cuộc sống này thật đẹp biết mấy. Mình đã từng vật lộn với mình trong một khoảng thời gian dài giữa con người mình đang là và con người mình muốn là, mình trách móc mình vì tại sao mình không làm được những điều người khác làm có vẻ rất dễ dàng, mình tập trung vào ánh sáng của người khác và quên đi ánh sáng của chính mình. Về lý trí mình biết mình không nên ghen tỵ hay so sánh mình với người khác, nhưng điều đó thật khó, đôi khi mình dường như không thể kiểm soát được tâm trí của mình, và mình thấy thật khổ sở. Mình tham gia những khóa học, coaching với mong muốn tìm lại về những giá trị bản thân nhưng đâu đó bên trong mình vẫn thấy không ổn. Và quá trình quan sát những cái cây một cách rất chậm rãi và từ từ đã giúp tâm trí mình bình lặng hơn rất nhiều, mình ở lại và tập trung vào chính mình nhiều hơn, và thỉnh thoảng mình còn nói nửa đùa nửa thật với bạn mình rằng :"Càng ngày mình càng phải học cách chấp nhận rằng cuộc sống mình sướng và dễ chịu quá" hay "Ôi, mình nhận ra năng lực duy nhất mình mạnh trong khoảng thời gian này là khả năng Chill và thư giãn, tận hưởng cuộc sống." Chấp nhận được điều đó là một bài học dài với mình, vì mình luôn nghĩ khả năng đó là tầm thường và mình phải làm cái gì đó khác đi, phải hoành tráng, phải so deep :)) Khi ngắm nhìn những cái cây, mình chẳng bao giờ nghĩ rằng ôi giá như cái cây này phải khác đi, phải là cây táo thay vì cây sồi thì tốt nhỉ, và mình cho phép mình được làm điều đó cho chính mình, tôn trọng mình, tiến trình của mình, nét riêng của mình, ánh sáng và cả bóng tối của chính mình.
Hồi sinh và chuyển hóa, mình bắt đầu đi bộ và quan sát không gian xung quanh trong khoảng 3 tháng, đúng đợt Hà Nội chuyển mùa từ mùa đông sang mùa xuân, chứng kiến sự hồi sinh của cây cối ven hồ từ những cành cây khô, không có lấy một chiếc lá sang một giai đoạn mới với đầy chồi non và lộc mới mơn mởn. Nó nhắc mình về tiến trình và sự kiên nhẫn, có những cái muốn nhanh cũng không được, và trước khi sang một giai đoạn mới những cái cây sẽ thường trải qua một giai đoạn thu lại nghỉ ngơi và làm đầy cho mình trước khi có thể tỏa bóng mát giúp ích cuộc đời. Chẳng có giai đoạn nào là tốt hơn giai đoạn nào cả, có cái này thì mới có cái kia, vòng tuần hoàn chuyển hóa cứ liên tục được tiếp diễn từ mùa này qua mùa khác. Đôi khi mình chiêm nghiệm về cuộc sống của mình, mình thấy mình cứ hay tự làm mình mệt và kiệt sức vì muốn kiểm soát mọi thứ, mình chỉ muốn những thứ tốt xảy ra, mình không chấp nhận những điều mình dán nhãn là xấu đến, và thực ra mình có muốn kiểm soát cũng không được, nên cuối cùng thì chính mình tự làm hao tâm tổn sức của bản thân mà chẳng đi đến đâu cả. Những cái cây gợi nhắc mình về sự chấp nhận, đón nhận mọi thứ như nó vốn là, chẳng có gì là hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu ở đây cả, vì tại thời điểm hiện tại cái nhìn của mình nhiều lúc thật hạn hẹp và phiến diện. Có khi phải đi một quãng thật xa mình mới hiểu thêm được phần nào ý nghĩa của những điều xảy đến, và sự thật là mình thấy những điều mình cho là tồi tệ mới là thứ giúp mình nhận ra được nhiều bài học đáng giá.
Mình biết ơn thiên nhiên và những cái cây đã luôn ở đó che chở và ôm ấp mình vô điều kiện khi mình hoang mang và chênh vênh nhất. Một người tình ngọt ngào và ấm áp luôn trao tình yêu đến mình vô vụ lợi. Biết ơn, biết ơn thật nhiều. Và nếu được nhắc nhở bản thân một điều gì đó, mình sẽ gửi lời nhắn đến chính mình rằng "Phương à, hãy sống như những cái cây hiên ngang, ngẩng cao đầu và thật khiêm nhường."
Thương <3
The Simple Lover !
Comments