top of page

Tản mạn về sự cô đơn

Tôi đang ngồi đây trong Quán cafe Là Việt ở Đà Lạt, Đà Lạt mùa này se lạnh, nhưng vẫn có sự ấm áp từ ánh nắng mặt trời. Sáng nay ngủ dậy, tôi nằm ườn như con mèo lười, đợi một ai đó đến nựng vào má và kéo tôi ra khỏi giấc ngủ với những lời yêu thương, cưng nựng. Tôi thích điều đó, dù phần lớn tôi phải tự làm điều đó cho mình :))


Hôm nay lúc chuẩn bị bài cho lớp học, tôi có cơ hội được nhìn lại hành trình của mình từ lúc lọt lòng, đến lúc biết đi, ngày đi học đầu tiên, tuổi dậy thì, công việc đầu tiên,...Đi qua tất cả những chuyện đó thật chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi đã làm được đấy thôi, đã đi qua bằng tất cả những điều tốt nhất mình có thể làm. Tự nhiên, tôi muốn gửi lời biết ơn và ghi nhận mình thật nhiều, tôi vội lấy quyển sổ và viết nhanh vài dòng thư đến chính mình dù đôi lúc trong khoảng thời gian này tôi cảm thấy khá rối, luẩn quẩn trong những trăn trở của khủng hoảng tuổi 25.


Sáng nay, trong lòng tôi dậy lên một cảm giác thật lạ, như kiểu tôi cảm nhận bên trong mình là một linh hồn già cỗi, hiểu hết mọi sự ở trên đời và lựa chọn sống thật chậm, nhâm nhi từng khoảnh khắc của cuộc sống như nhấm nháp một cốc rượu ngon. Tôi ngồi ăn sáng và ngắm núi rừng, những tia nắng nhảy nhót sau hàng cây, hai con mèo vờn nhau ở sân vườn, những bông hoa dã quỳ vàng óng rung rinh trong gió. Tôi ngồi ngắm nhìn mọi thứ trong tĩnh lặng, giống như nếu mình không chú tâm thì khoảnh khắc này sẽ biến mất vậy.



Ảnh: @Mai Anh Đặng


Ngồi dạo qua facebook, tôi bắt gặp bài viết về cô đơn của chị Mai Anh Đặng, trong đó có một đoạn như sau:


"Q: Cô đơn là trạng thái ai cũng sẽ đi qua, và nó không tuyến tính thời gian. Không có nghĩa năm 27 tuổi, tôi cô đơn rồi. Thì năm 37 tuổi, tôi già dặn hơn thì tôi không cô đơn nữa. Cô đơn như người bạn lâu năm sẽ đến ngồi với tôi trong căn phòng tối, lúc này lúc khác, vừa giống vừa khác.

Tôi tin việc không kết nối được với ai đó, hay điều gì đó của thế giới này là một lý do lớn khiến ta cô đơn. Nhưng, không nhất thiết sống thêm 20 năm nữa, sẽ giúp tôi hiểu chính bản thân mình hơn. Đến năm 48 tuổi đó, tôi có thể sẽ hiểu ra tôi của năm 27, nhưng lại rối bời về chính mình của năm 48 đó.

Việc nhìn vào bên trong rất quan trọng, có những đối thoại với chính mình cũng quan trọng. Nhưng nó không giúp bạn bớt cô đơn.

Nhiều người có thể không đồng ý với tôi, nhưng tôi thấy chỉ có mình hiểu chính mình, và chỉ có mình yêu thương chính mình là chưa đủ. Ý nghĩa của cuộc sống và loài người, có lẽ là đi tìm nhau, đi tìm ai đó hiểu mình, đi tìm ai đó yêu mình.

Có những người tìm thấy rồi đánh mất, có người mãi mãi không bao giờ tìm thấy. Như sự cô đơn, tình yêu và sự kết nối cũng không tuyến tính. Cuộc sống là đan xen của cô đơn và kết nối. Không thể có cái này mà không có cái kia. Và, nỗi cô đơn nào, dẫu khác nhau về hình thái, thời điểm, không gian, nhân vật cũng giống nhau về cốt lõi. Tình yêu cũng vậy."


Tôi đã từng dành rất nhiều thời gian của mình cho việc trốn chạy khỏi nỗi cô đơn, cảm giác lạc lõng và không thuộc về một nơi nào đó. Tôi nghĩ rằng khi mình hiểu mình rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng có lẽ sự thật không phải là như vậy. Tôi chạy đi tìm một chỗ dựa, một công việc ổn định, một chàng trai để dựa vào, một sự ổn định về tài chính...tất cả những thứ đó dường như chỉ thoáng qua, và tôi lại bị tạt những gáo nước lạnh để trở về với thực tế. Tôi thấy hình ảnh đứa bé trong tôi cố gắng hòa nhập để được chấp nhận, nhưng đâu đó bên trong tôi không cảm thấy thuộc về nơi đó, nó giống như một kiểu bán đứng bản thân vậy. Nói vậy, không có nghĩa tôi là người thích cô độc, tôi sợ cô đơn, sợ chứ, nhưng dần dầ tôi hiểu ra mình không thể né tránh nó mãi được, tôi học cách chấp nhận nó, ở lại vs nó và nhấm nháp nó như một phần của con người mình. Tôi vẫn rất khao khát và yêu những kết nối chân tình với con người, những kết nối từ trái tim đến trái tim chứ không phải kết nối bằng lời nói hay lớp vỏ bọc bên ngoài. Người với người sống dựa vào nhau, và tôi dần hiểu ra mình muốn có những mối quan hệ như thế nào, chấp nhận mình hơn và thấu suốt rằng "mình không phải dành cho số đông" chỉ đơn giản là vậy thôi.



Vậy khi cô đơn thì mình làm gì ?


Bằng nhiều cách. Bằng làm việc, bằng viết, bằng khóc, bằng nhìn ngắm cuộc sống và những cuộc trò chuyện. Khi làm việc tôi, tôi thấy mình đang tạo ra điều gì đó có ích cho người khác, có một thứ gì đó để bắt đầu và hoàn tất. Khi viết, tôi tìm thấy những người yêu thương tôi dù chưa từng gặp gỡ. Khi khóc, tôi thấy mình còn hy vọng, còn thiết tha, còn cả một đại dương bên trong mình. Khi nhìn cuộc sống, tôi thấy diệu kỳ trong sự sinh động nhỏ nhặt nhất. Và, những cuộc trò chuyện - dù tình cờ hay cố gắng sắp xếp, với người lạ hay người quen, cho tôi tin cuộc sống luôn có những kỳ ngộ. Ai đi tìm cũng sẽ tìm thấy, và được tìm thấy.


Tôi yêu đoạn viết này biết bao, nó như chỉ giúp tôi con đường để trở về với chính mình vậy. Khi viết tôi thấy mình là mình, mơ mộng theo những cảm nhận của mình, kết nối những điều mà mình tìm kiếm, sáng rõ hơn những ý tưởng của mình và hơn hết nó như một cách tôi giao tiếp với chính mình vậy, một khoảng thời gian cho mình, chân thực nhất với chính bản thể của mình. Cảm ơn những thông điệp đã đến và chỉ giúp tôi điều đó. Tôi nhận ra mình cần sống chậm lại hơn để đủ tỉnh thức tận hưởng cuộc sống này và ý thức cho việc không phóng năng lượng của mình đi lung tung nữa. Tôi out ra khỏi các nhóm trên facebook, hạn chế lướt mạng xã hội, tập trung chỉ follow những người mà tôi đang muốn học hỏi từ họ (Health Coach Nam Phương và chị Mai Anh Đặng), ở lại với hiện tại và làm tốt nhất những việc mà mình đang làm.

Thật khó diễn giải nhưng tôi thấy, có một điều gì sáng rõ lắm bên trong mình. Cảm ơn tôi đã lựa chọn ở lại với mình, với nỗi cô đơn này, đón nhận và biết ơn từng màu sắc của cuộc sống.


Viết cho một ngày chênh vênh của tuổi 24.


コメント


117608115_4594809090559527_5606019229733

Cảm ơn bạn đã ghé thăm góc nhỏ của mình !

Mình là Phương Phoebe, đây là nơi mình ghi lại hành trình trưởng thành của mình, những điều mình học được trong sách, công việc và cuộc sống.

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • YouTube

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

© 2020 by The Simple Lover

bottom of page