top of page

VIỆC Ở MỘT MÌNH DẠY MÌNH ĐIỀU GÌ

Từ khi kết thúc khóa Thiền trở về mình có một thôi thúc rất lớn là ở một mình, sau khoảng thời gian chuyển qua rất nhiều ngôi nhà nhưng luôn trong trạng thái ở cùng ai đó. Và khoảng thời gian vừa rồi không dài nhưng cũng chẳng ngắn giúp mình quan sát và nhận ra nhiều điều từ chính bản thân mình.


1. Làm việc nhà giúp mình "an" và rõ ràng hơn trong cuộc sống

Mình là đứa rất quan tâm đến chất lượng cuộc sống của bản thân, nhưng thường thiên về đời sống tinh thần, mình sẽ không ngại bỏ thời gian ra học vẽ, chơi đàn, viết... nhưng nhiều khi mình bị lười làm việc nhà vì thấy nó chẳng có gì thú vị cả, rồi mình tự dán nhãn cho nó là đó là những công việc không quan trọng, mình thích làm những công việc "trí thức" liên quan đến đầu óc hơn :)) Giờ nhìn lại thấy mình của lúc đó thiên kiến thực sự, trên thực tế làm việc nhà giúp mình "tiếp đất" hơn rất nhiều. Mình nhận ra rằng trong thời đại này, mọi người luôn có xu hướng làm việc chỉ sử dụng cái đầu, như kiểu ăn chỉ để nuôi cái đầu í, ngay cả giải trí cũng sử dụng đến cái đầu luôn như đọc sách, xem youtube, facebook...Nó làm cho mình dễ ở trong trạng thái bay bay nhiều khi không tiếp đất vì mơ mộng nhiều, sợ hãi và hoang mang nhiều (những trò mà suy nghĩ miên man của mình vẽ ra). Nhưng mình đến thế giới này với sự hiện diện của toàn bộ cơ thể này, vì thế mình cần sử dụng cân bằng cả thân - tâm - trí của bản thân. Mình bắt đầu làm nhiều công việc tay chân hơn, và tìm thấy niềm vui trong nó, mình enjoy khi tự chuẩn bị cho mình một bữa ăn, tay xách nách mang đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, tự sửa và tái chế những món đồ trong nhà...Mình thấy thích khi nghe tiếng leng keng bát đĩa, tiếng nồi cơm sôi ùng ục, tiếng thái gọt rau củ, ngắm nhìn chúng được xếp gọn trong một cái rổ với đủ màu sắc... Mỗi lúc như thế mình thấy sự sống đang hiện diện bên mình rất gần, mà không phải đi đâu xa, tìm một cái lý tưởng nào để chạy đến. Làm việc tay chân giúp mình bớt nghĩ lại, cân bằng hơn và có một sự rõ ràng trong tâm trí, mình thấy kết nối hơn với từng đồ vật trong nhà, và biết nhu cầu của mình như thế nào là đủ.


2. Quan sát và ở lại với mình nhiều hơn

Ở một mình giúp mình quan sát bản thân rõ hơn khi mình bị đẩy vào thế không có ai để chia sẻ, đổ lỗi hay hút sự chú ý của mình. Mình quan sát sự lên xuống cảm xúc của bản thân, sự vùng vẫy trong mớ cảm xúc đó như thế nào, rồi lại thả lỏng và đi ra khỏi nó ra sao. Mình quan sát thực tế cái hình thái mình đang là, đang hành động, đang phản ứng chứ không phải những hình tượng mình vẽ ra cho bản thân và người khác, mà khi sống quá nhanh mình tưởng mình chính là những hình tượng đấy. Mình đơn giản chỉ quan sát, quan sát, quan sát bằng journal, bằng ý thức, bằng vẽ, bằng viết, mình thấy bên trong mình lắng và lặng dần lại. Và chính trong lúc đó mình thấy câu trả lời cho những câu hỏi của mình hiện ra thật rõ ràng, mình hiểu hơn tại sao mình hành xử như thế, điều gì khiến mình muốn lao ra... Mình như một người thu thập data về chính mình, sắp xếp nó lại, chấp nhận nó như nó là vốn thế, và mình luôn tin khi trong mình đủ hiểu mình, đủ biết mình cần gì thực sự từ calling bên trong thì sự thay đổi sẽ diễn ra một cách rất tự nhiên chứ không cần phải ép mình theo một khuôn mẫu bên ngoài nào cả.


3. Làm bạn với sự cô đơn

Mình vừa chia tay một mối tình 3 năm được mấy tháng, và quãng thời gian sau đó thật chẳng dễ dàng gì, mặc dù có viết, có tự nói với bản thân rằng "mình vẫn ở lại với mình đây dù chuyện gì xảy ra đi nữa" thì mình vẫn thấy buồn và cô đơn đến khó hiểu. Có những hôm cảm xúc quằn quoại bên trong mình đến mức làm mình như kiệt sức và chẳng làm được gì sau đó. Nhưng rồi nó cũng qua, lúc ngồi viết mình thấy mình không khác gì đứa trẻ đang ngồi nhìn ngắm và chơi với sự cô đơn của mình. Chấp nhận sự cô đơn là một tiến bộ rất lớn đối với bản thân mình, khi nhu cầu về sự đồng hành trong mình là rất lớn, khi quan sát bản thân mình còn thấy mình có xu hướng làm hài lòng người khác để thỏa mãn nhu cầu được chấp nhận và thuộc về một nơi nào đó. Từng chút một, hòa hợp với chính mình là những điều mình đang học đang thực hành như kiểu cái đống lý thuyết và sự thực hành trước đây của mình mới chỉ mà màn dạo đầu. Nhưng có một điều khá thú vị trong quá trình này là khi tách được mình ra khỏi những nhịp sống thường ngày, mình thấy rất hào hứng với chính mình, tò mò xem mình sẽ ở lại với sự cô đơn như thế nào, mình sẽ làm gì tiếp theo. Chẳng hiểu sao mình lại thấy "Tự chơi được với chính mình, làm bạn với sự cô đơn của mình" là bài học trưởng thành rất lớn mà mình cần đi qua.


Mình vẫn đang sống, mình vẫn đang hiện diện ở đây, và mình vẫn đang học và tận hưởng những bài học được anh Trụ sắp xếp một cách đầy tài tình và bất ngờ. Mình vẫn đang từng ngày tìm hiểu và khám phá về chính mình và phát triển năng lực sống một mình của bản thân. Nếu bạn cũng đang giao tại một điểm nào đó trên hành trình này với mình, nguyện cho bạn và mình sẽ thật bao dung với chính mình, tinh tấn trên hành trình này, đủ tỉnh và đủ tĩnh để tận hưởng mọi vẻ đẹp của sự sống đang chảy trôi.


Gửi đến bạn thật nhiều yêu thương, Lan Phương



Comentarios


117608115_4594809090559527_5606019229733

Cảm ơn bạn đã ghé thăm góc nhỏ của mình !

Mình là Phương Phoebe, đây là nơi mình ghi lại hành trình trưởng thành của mình, những điều mình học được trong sách, công việc và cuộc sống.

Let the posts
come to you.

Thanks for submitting!

  • Facebook
  • Instagram
  • YouTube

Let me know what's on your mind

Thanks for submitting!

© 2020 by The Simple Lover

bottom of page