❤ SỐNG SÁNG TẠO - NHỮNG ĐIỀU MÌNH HỌC ĐƯỢC TỪ THE ARTIST’S WAY
- The Simple Lover
- Aug 17, 2020
- 7 min read

Trong năm nay nhờ tình cờ biết tới the Artist’s way, cuộc đời mình đẹp lên rất nhiều. Cuốn sách này của cô Julia Cameron - một nhà văn, nhà báo, tác giả, nghệ sĩ, nhà làm phim (vâng vâng) và người thầy về khai thông sáng sạo. Bạn có thể tìm hiểu kĩ hơn về cuốn “The Artist’s Way” ở đây nhé: http://tramdoc.vn/…/song-nhu-khach-tho-giua-doi-com-ao-chi-…
Sách có 2 công cụ chính là: Morning pages (trang buổi sáng) - nơi bạn xả hết rác thải trong tâm hồn và Artist date (hẹn hò nghệ sĩ) - cuộc hẹn với chính bạn, tận hưởng một cách trọn vẹn những phút giây làm gì đó một cách thật sáng tạo.
Lớp mình dạy vừa kết thúc hôm qua, mình viết bài này để tổng kết lại quá trình vừa rồi cũng như chia sẻ thông tin hữu ích đến mọi người he.
🌿 1. Sáng tạo có trong mỗi người. Mình cũng thế!
Mình nhận ra sự sáng tạo của mình chuyển từ dạng này sang dạng khác. Khi mình không còn đàn, không còn chơi đất nặn vào cuối những năm cấp 2 vì thi vào đội tuyển, mình vẽ rất nhiều. Vào đại học mình hết vẽ thì lại chuyển sang viết Note. Lúc mình chán viết Note thì lại chuyển sang đam mê thời trang. Kì thực mình thích thời trang vì mình thích hoa văn, màu sắc, chất liệu và những ý tưởng táo bạo. Từ lúc thực hành TAW, mình dần hồi phục lại. Mình viết blog, vẽ tuỳ hứng và lâu lâu cũng mày mò cắt dán thủ công. Mình rất mê nến thơm, nước hoa, typography nên tính năm sau sẽ mò dần dần. Ước mơ tới một lúc trong năm sau sẽ tự vẽ túi, làm được nến thơm và tạo vài mùi hương mới.
🌿 2. Kẻ thù của sáng tạo là so sánh và phán xét.
Mình đã ngừng vẽ vì mình thấy mình thấy mình đánh bóng và tô màu không đẹp như một bạn khác trong lớp. Từ lúc học cấp 2, mỗi lúc vẽ ý tưởng cứ cạn dần. Chẳng còn cảm giác gì nữa. Lúc đó mình vẫn duy trì vẽ truyện tranh. Tới lúc học đại học, cũng chán dần vì cảm giác khô cứng, phán xét. Mình mất dần cảm giác kiên nhẫn để ngồi vẽ một cái gì đó. Cơ mà mỗi khi nhìn thấy ai vẽ cái gì đó đẹp mình lại cảm giác rất thèm vẽ. Học TAW mình chấp nhận việc sáng tạo là 1 dòng chảy tự nhiên và nếu mình không ngừng phán xét bản thân trong suốt quá trình, mình sẽ tự CHẶN ĐỨNG dòng chảy sáng tạo của mình. Nên từ đó mỗi lần mình viết mình sẽ viết theo cảm xúc 1 lần không bao giờ nhìn lại. Chỉ đơn giản để mọi thứ tuôn ra.
🌿 3. Cho phép mình bắt đầu lại từ những thứ dễ nhất.
Mình chưa bao giờ nguôi đi khao khát được sống sáng tạo. Nên sự sáng tạo của mình chưa bao giờ bỏ rơi mình. Mình tập vẽ lại bằng cách tìm những thứ đơn giản nhất để vẽ, không tốn nhiều thời gian, thấy được hiệu quả tức thời để có động lực vẽ tiếp. Mình thử vẽ zentangle, doodling các kiểu. Khi nào có hứng thì mở pinterest để vẽ chép theo. Làm workshop cũng tự vẽ, viết để tự có cơ hội sáng tạo. Trên pinterest nếu thấy cái gì dễ, làm được ngay, mình sẽ làm luôn. Ví dụ như hôm trước tự ngồi gấp thiệp và cây thông.
🌿 4. Sự sáng tạo đến từ trái tim chứ không phải bộ não.
Nhớ có cái lần mình thử nhảy Swing, lúc cố gắng dùng não để nhớ động tác, mình thực sự cứng đờ, muốn khóc vì bất lực vì tay chân mắt mũi mình không phản xạ nhanh. Tới lúc chán quá, nhảy theo hứng thì tự nhảy được ngon lành. Vẽ, viết hay tất cả những thứ khác cũng thế. Khi cố gắng dùng não, dòng chảy luôn bị chặn đứng. Tốt nhất cứ cho mình VÔ NÃO thì sẽ sáng tạo thả phanh.
🌿 5. Đối diện và chấp nhận bản thân.
Mình đã từng trải qua những ngày cảm xúc rất tệ. Chán ghét mọi thứ và chính mình. Ngập tràn trong quá khứ và nỗi sợ. Có một giai đoạn mình bị rối loạn lo âu. Nhờ viết và điều chỉnh lối sống mình hồi phục dần. Nhưng thẳm sâu mình vẫn có suy nghĩ rằng mình ổn, rằng thế giới xung quanh có vấn đề và ảnh hưởng tới mình. Tới khi thực hành TAW, mình dần nhận ra những nỗi sợ của chính mình và đi xuyên qua nó. Ngày xưa mình chỉ mơ hồ biết rằng mình sợ. Và mình chán ghét việc mình sợ. Mình đè nén những cảm xúc đó. Sau này mình nhận ra nỗi sợ quả thật là người thầy vĩ đại của mình. Nhờ nó mà mình học được rất nhiều điều. Những lúc mình có tâm trạng tiêu cực, mình dần nhận ra mình khó chịu những lúc đó, mình chấp nhận thực tại rằng mình đang tiêu cực và khó chịu và thế rồi cơn khó chịu tự qua đi.
🌿 6. Lấy mình làm điểm tựa.
Dần dà sau nhiều lần khó chịu, mình nhận ra mẫu số chung của những lần đó là khi mình đặt điểm tựa ở thế giới bên ngoài. Mình bị cuốn theo suy nghĩ, cảm xúc, hành động của người khác mà quên mất suy nghĩ, cảm xúc, hành động của bản thân. Càng lúc mình càng nhận ra bài học này ở tầng sâu hơn. Trước khi mình đã luôn tự ý thức rằng mình chỉ có thể thay đổi chính mình. Mình không thể mong cầu người khác đối xử tốt với mình. Nếu họ đối xử tốt với mình thì tốt rồi. Nếu họ đối xử không tốt, thì đó là cơ hội để mình học cách bảo vệ mình. Lần đó đi chơi ở Sing, mình nhận ra chẳng có ai có nghĩa vụ phải làm vừa lòng ai. Ngay cả thời tiết nó đơn giản tự diễn ra như thế. Tại sao mình cứ phải bắt nó thế này hay thế kia? Rồi một món ăn tại sao nó phải khiến mình thấy ngon?
🌿 7. Cứ nhảy đi, cái lưới sẽ xuất hiện! Khi mình bước một bước tới ước mơ của mình, vũ trụ sẽ tiến về mình hai bước.
Sự sáng tạo xuất phát từ niềm tin. Chẳng có niềm tin sai hay đúng. Chỉ cần tin vào điều mình muốn, mình sẽ được dẫn lối. Khi học TAW, rất nhiều sự trùng hợp xảy ra. Một ngày nọ mình dự định bắt đầu Healing Stories thì tình cờ Sùng, chị Minh nhắn nhủ là mình viết đi. Thế rồi mình cứ viết. Được đón nhận hay không vẫn viết. Vì mình đơn thuần muốn ghi lại bài học của mình trước tiên. Thế rồi mỗi lúc một nhận được sự ủng hộ tích cực nên mình vẫn duy trì đều đặn tới nay.
🌿 8. Nuôi dưỡng và dịu dàng với bản thân.
Các cuộc hẹn nghệ sĩ khiến mình hiểu rằng sự sáng tạo không hề được tạo ra từ nghiêm khắc, kỷ luật. Để làm bất kì điều gì mình cần THÍCH làm việc đó. THÍCH mới chính là động lực duy trì bất cứ thứ gì. Nên bây giờ bất cứ khi làm điều gì, mình luôn tự hỏi mình có thích nó không và mình thích điều gì ở nó. Và ngẫm lại trước đây những thứ mình nhận làm rồi lại bỏ, đơn giản là mình KHÔNG THÍCH. Sự sáng tạo cần được nuôi dưỡng bằng cách đối xử dịu dàng với bản thân, cho phép mình làm những điều khiến mình cảm thấy được nuôi dưỡng tâm hồn. Nếu không nuôi dưỡng bản thân, bên trong mình cũng sẽ héo úa đi, ý tưởng cũng cạn kiệt dần.
🌿 9. Đi trong bóng tối.
Ôi có những lúc vài tuần đi chơi mình để blog đóng băng. Không có cảm hứng viết. Hoặc là quá nhiều thứ để viết nên đâm ra không viết gì vì không hệ thống được. Những tuần năng suất thường được theo sau bởi những tuần hạn hán. Lâu dần mình chấp nhận ý tưởng cần thời gian để thành hình. Bóng tối và ánh sáng là hai mặt không thể tách rời nhau. Nên mình sống cũng chilled hơn hihi. Mặc dù đôi khi vẫn tự trách mình ơ sao lắm khi vô dụng thế huhu.
Cuộc sống đâu thể ánh sáng hoài mà cũng đâu thể bóng tối hoài.
🌿 10. Hỗ trợ lẫn nhau.
Trước kia mình không hề có khái niệm này. Mình luôn nghĩ mình là người đi một mình. Từ ngày tham gia các women circle, sharing circle, mình nhận ra sự thiêng liêng của việc có một hội chị em tinh thần nâng đỡ lẫn nhau. Các circle cho mình cơ hội để được “deep talk”, nhận được sự giúp đỡ và cho đi sự giúp đỡ. Tính nữ mất đi khi chúng ta không ngừng CẠNH TRANH với nhau. Khi chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, vườn hoa ngày càng đa hương, đa sắc hơn.
Trải qua quá trình điều phối khoá TAW là muôn vàn những cảm xúc trồi sụt khác nhau. Cuối khoá các chị em nhận ra những giá trị khoá học mang lại mình thấy mừng lắm. Vì mọi người đã tìm thấy lí do để tự tiếp tục cho riêng mình. Mình học cách bao dung với bản thân, bao dung với mọi người. Nhiều khi người này nghỉ, người kia nghỉ, trong toà án lương tâm sẽ tự nhảy ra vô vàn phán xét mình cũng chỉ lặng lẽ để tâm trí chơi rồi dặn mình để coi thế nào. Vì mình hiểu bề mặt trí não rất nông cạn, nó hay tự kết luận mà chưa hiểu hết câu chuyện. Thật sự trong cuộc sống này, để sống được hoà hợp với nhau, cần rất nhiều tình yêu và lòng bao dung. Nhất là khi sống gần nhau, cùng làm việc với nhau sẽ dẫn tới rất nhiều va chạm về lợi ích, cũng như biết rõ những mặt tối của nhau. Và TRƯỞNG THÀNH là khi mình tự chịu trách nhiệm được cho suy nghĩ, cảm xúc và hành động của chính mình, không đổ lỗi bất kì ai cho những gì liên quan tới mình. Dù mình có bị tổn thương thì cũng chính tại mình tạo điều kiện cho người khác tổn thương mình. Trong cuộc sống của mình, mình luôn TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM cho chính mình.
“MỌI VIỆC KHÔNG XẢY RA VỚI MÌNH, NÓ XẢY RA CHO MÌNH”.
Mình rất thích câu nói này. Cầu chúc cho các chị em vững bước trên con đường của mình.
Các chị em ai có thắc mắc về TAW đừng ngại hỏi han mình nhé. ❤
Nguồn ảnh: Tania
(bài chia sẻ của chị Lương Lưu Ly/ Healing Stories)
---------------------------
Comments